Thục Sơn Kiếm Hiệp truyện (Mới nhất: Hồi 20)

Chương 16: Hồi thứ mười bảy Gian tầm u hác xảo ngộ nhục chi Độc phách hoa nham kinh phùng cự mãng Hoàn Châu Lâu Chủ bi_an herobk13 BH Mod wwwtangthuviencom Dạo chơi thâm sơn Kim Thiền tấu xảo gặp Nhục Chi Quyết phá nham thạch trẻ nít tò mò đụng xà quái ~


Dạo chơi thâm sơn, Kim Thiền tấu xảo gặp Nhục Chi
Quyết phá nham thạch, trẻ nít tò mò đụng xà quái.

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Kim Thiền tiếp tục nói: “Sau đó một trận gió cát thổi qua, mùi tanh hôi xộc vào mũi. Từ trong khe núi đá xuất hiện đầu của một nữ nhân, tóc vàng buông thõa, chỉ là không nhìn thấy phần thân của thị. Lúc đó đệ cảm thấy rất kỳ quái nhưng trong lòng không hề sợ hãi gì. Phần thân của thị dường như bị kẹt bên trong khe núi, không thể chuyển động được. Thị không ngừng gật đầu với đệ, có lẽ ý bảo đệ đập vỡ tảng đá để thị có thể thoát thân ra được. Đệ đang muốn đáp ứng khẩn cầu của thị thì thị thấy đệ ở đó trầm tư không có biểu tình gì, dường như không nhẫn nại đợi được nữa nên trên mặt từ từ xuất hiện vẻ giận dữ. Hai mắt lấp la lấp lánh một loại ánh sáng màu lam đậm, lại hướng về phía đệ kêu lên hai tiếng oa oa, vừa chói tai vừa dữ tợn, vô cùng đáng sợ. Đồng thời trong không khí phảng phất một mùi hôi tanh khiến người ta buồn nôn. Đệ cũng dần dần phát giác ra sự khác thường của thị. Đột nhiên đệ nghĩ nơi này là chốn thâm sơn cùng cốc không bóng người, làm sao lại ẩn thân trong hang núi này, không lẽ là yêu quái sao? Sau đó đệ càng nghĩ càng sợ, vốn là muốn dùng Kim Hoàn đánh chết thị nhưng lại lo vạn nhất thị là người, bị yêu pháp vây khốn ở đây, như thế chẳng phải vô tình đả thương nhân mạng ư? Nhất thời đệ dùng dằng không biết làm sao.”

Kim Thiền nhấp giọng nói tiếp: “Đang lúc do dự, cái thứ đó đột nhiên giận dữ, dùng hết sức lao người lên phía trước, lao ra được độ năm sáu thước thì mở to miệng, như muốn cắn đệ một cái. May thay đệ đứng cách chỗ của thị rất xa, ngoài ra hình như có cái gì đó đang trói chân thị, lao ra được độ vài thước là không thể tiến lên thêm được nữa, cho nên đệ còn chưa bị dính độc thủ. Lúc này đệ mới nhìn ra nó là đầu người thân rắn, một nửa thân thể đã lao ra phẳng dẹt, tuyệt không tròn như loài rắn bình thường. Toàn thân đều là vảy màu lam, ánh mặt trời chiếu xuống, phản chiếu chói lóa mắt. Do đệ đã nhìn ra nó là xà yêu nên sao có thể dễ dàng buông tha, liền đem Kim Hoàn phóng ra, chuẩn bị đánh chết nó để trừ hậu hoạn. Ai ngờ Kim Hoàn vừa rời tay thì có một trận âm thanh long trời lở đất, làm cho đệ bất tỉnh ngã lăn ra. Đến khi tỉnh lại, đệ đã trở lại đây, mẫu thân ôm đệ trong lòng khóc lóc. Nghĩ lại chuyện đó, giống như nằm mộng, đệ vội hỏi mẫu thân chuyện là thế nào. Mẫu thân chỉ bảo đệ tĩnh dưỡng, không được nói chuyện, đệ mới nhận ra toàn thân đau nhức. Qua vài ngày đệ mới khỏi hẳn. Sau đó đệ lại hỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ mới nói cho đệ hay tình hình ngày hôm đó.”

Gã lại tiếp tục câu chuyện: “Nguyên lai con yêu quái mình rắn đầu người dưới Túy Tiên nhai đó tên gọi là Mỹ Nhân mãng, độc ác vô song. Chắc hẳn lúc trước gây họa cho nhân gian nên nó mới bị tiên nhân có pháp lực phong tỏa dưới Túy Tiên nhai, dùng hai đạo phù triện* giam cầm. Ngày đó một người, một ngựa nhỏ bé bị đệ truy đuổi ấy gọi là Nhục Chi. Nếu người bình thường ăn nó, có thể thoát thai hoán cốt, sống đến vài trăm năm. Nếu người đã có tu hành căn bản mà ăn thì lại phí đi chút công lực của vài trăm năm khổ công tu luyện. Nơi nương thân của loại linh vật kỳ lạ này đều có mãnh thú độc trùng ở đó, để phòng ngừa sự xâm nhập của nhân loại. Lúc đó đệ không biết, cứ khăng khăng muốn bắt về chơi nên mới dùng Kim Hoàn đánh phá núi đá. Không ngờ trong lúc vô ý phá đi mất đạo phù triện đầu tiên, cơ hồ đã thả yêu xà ra, gây nên đại họa. May thay lúc trước người giam cầm con rắn đó sớm đã phòng đến trường hợp này nên còn dùng pháp thuật cầm cố nửa thân dưới của nó, do đó chỉ có thể lao ra được một nửa cơ thể. Sau đó đệ muốn dùng Kim Hoàn đánh lần nữa thì đạo phù triện thứ hai đã phát sinh công hiệu, đem một khối núi đá trước mặt lăn xuống, giam cầm lại nó y như trước. Đồng thời đệ cũng trúng độc của con rắn, chịu cơn chấn động cực lớn, bất tỉnh lăn ra đất.”

Gã thở phào rồi kể tiếp: “May mắn mẫu thân đã cứu đệ trở về. Theo tính toán của mẫu thân, thì con rắn bị giam cầm trong động đã hơn vài trăm năm. Nó ở trong động khổ tu, hành công đã lâu lắm rồi. Nhục Chi kia nguyên là hai con trống mái, con trống tuổi khá lớn đã biến thành người; con cái chỉ có thể biến thành ngựa. Nó cũng biết người nào đến dưới núi, sẽ trúng độc rắn rồi bị bất tỉnh, cho nên đã chọn sẵn một tiểu động trước núi, để có gì ẩn thân ở đấy. Ngày đó Nhục Chi cái ra ngoài du ngoạn, bị đệ truy đuổi hoảng sợ không kén chọn gì, chạy đến gần bên xà yêu kia. Xà yêu đối với hai Nhục Chi sớm đã thèm muốn, chỉ tội là chưa có cơ hội, nay vật ngon đưa tới miệng, sao có thể dễ dàng bỏ qua? Đáng thương, Nhục Chi nhất thời trốn không kịp. Cuối cùng con trống chạy nhanh thoát khỏi độc thủ. Con cái chậm hơn, đã bị yêu xà nuốt mất. Nó ăn được linh dược, trở nên lợi hại hơn. Phù triện vốn là hai đạo thì đã bị đệ phá mất một, dần dần cầm hãm không được nó nữa, bị nó mỗi ngày liều mạng giãy giụa, đã thoát được nửa thân trên ra ngoài động. Ước chừng không lâu nữa sẽ ra được, gây họa cho nhân gian.”

Tôn Nam nghe xong kinh hãi nói: “Xà yêu đó đã lợi hại thế, không lẽ sư bá thần thông giỏi như vậy, mắt thấy nó muốn thoát ra gây họa cho hậu thế, ngay gần bổn sơn, lại không tìm cách tiêu diệt nó, vì người đời mà trừ hại sao?”

Kim Thiền cười đáp: “Ai nói chúng ta dễ dàng bỏ qua cho nó? Đệ đã vì trường đại họa này, nhiều lần đến thỉnh mẫu thân đi diệt trừ nó. Mẫu thân thường nói, bên trong chuyện này vốn có một đoạn nhân quả, phải đợi một người đến tương trợ thì mới thành.”

Tôn Nam nói:”Nói như vậy, người giúp đỡ đó nhất định rất tài giỏi.”

Kim Thiền đáp: ”Điều đó lại chưa chắc. Theo như mẫu thân nói, người đó hiện giờ tài năng không quá cao, nhưng khi y đến thì cũng là lúc đại số của yêu xà đã tận. Hơn nữa ngày tháng năm sinh của người này là vào năm Ngọ, tháng năm, ngày Đoan Ngọ, giờ Ngọ; chính là kẻ thù được sinh ra để khắc chế yêu xà kia. Do đó đợi y đến tương trợ, sẽ dễ dàng hơn phần nào.”

Tôn Nam nghe xong, giật mình hiểu ra, nói: ”Chẳng trách sư bá muốn lưu ta lại đây giúp đỡ, ta chính là người sinh năm Ngọ, tháng năm, ngày Đoan Ngọ, giờ Ngọ đây.”

Kim Thiền nghe vậy, vui mừng nói: ”Vậy đệ có thể yên tâm được rồi. Không giấu huynh, đệ vì chuyện này đã lo lắng vô cùng. Vì tỷ tỷ bản sự lớn, đệ đã vài lần cầu tỷ ấy giấu mẫu thân giúp đệ đi tróc yêu trừ hại, nhưng tỷ luôn sợ mẫu thân biết được sẽ trách tỷ. Ngày hôm qua sau khi mẫu thân đi, đệ lại nhờ nhưng tỷ vẫn không chịu.

Đệ không định tìm huynh hỗ trợ, vì vừa rồi đệ thấy huynh đánh với tặc hòa thượng đó, kiếm quang của huynh tịnh không đặc biệt cho lắm. Tỷ tỷ thì hết lần này đến lần khác ngang ngạnh trốn tránh, càng không có biện pháp gì hơn. Không ngờ huynh chính là người có thể giúp đỡ mà mẫu thân đệ đã nói đến. Hôm nay đã muộn rồi, ngày mai chính Ngọ, đệ sẽ cùng huynh đi trừ yêu, thế nào?”

Tôn Nam biết Kim Thiền tính tình hăng hái bốc đồng, gan lớn cùng mình. Năng lực của mình có hạn, tuy mẫu thân của nó đã nói rằng nhiệm vụ trừ yêu là ứng với mình, nhưng vạn nhất đấu không lại con yêu đó, gây ra thêm lỗi lầm gì thì trọng trách ngàn cân này làm sao gánh vác được? Nhưng nếu không đáp ứng thì lại sợ Kim Thiền cười gã nhát gan. Quả là nan giải!

Gã đành trả lời qua loa: ”Ta mặc dù tài năng có hạn, vẫn hết sức muốn giúp đệ đi trừ yêu. Nhưng sư bá thì ra ngoài chưa về, sư tỷ lại không ở trong động, ta liều đi với đệ, sư bá quay về sẽ trách tội ta, nên làm thế nào đây? Hay là nghĩ cách trước tiên tìm sư tỷ về, ba người cùng đi, không phải sẽ vô cùng hoàn mỹ sao?”

Kim Thiền nghe vậy không vui, đáp: ”Huynh mang tiếng là kiếm hiệp, hành sự lại không hề sảng khoái chút nào, cứ luôn do dự không quyết. Huynh biết không, lần đầu đệ đến Túy Tiên nhai, lúc đó mẫu thân nói nó sắp xuất thế, đến giờ đã qua hai tháng rồi, nói không chừng trong hai ngày này sẽ xuất thế. Chúng ta nếu không quyết định nhanh, mầm mống tội ác lớn lên, tương lai một khi xảy ra, sẽ không thể thu thập được nữa. Cổ nhân nói rất đúng ’Trừ ác phải tận gốc’, rồi lại ‘tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương’**. Ngày trước đệ ở Hoàng Sơn, gặp Chu Mai tỷ tỷ, đàm luận chuyện này, tỷ đã rất khẳng khái đáp ứng giúp đệ. Cũng là vì sợ sư phụ quở trách, nên tỷ ấy mới âm thầm trộm lấy pháp bảo của Xan Hà đại sư đem cho đệ mượn. Vừa nãy động thủ với tặc hòa thượng, đệ vì lo sợ giống như Kim Hoàn, sẽ bị tặc hòa thượng làm hỏng thì sau này không biết xin lỗi Chu Mai tỷ tỷ ra sao, cho nên đã không đem ra dùng. Hiện giờ nghe huynh nói ra ngày tháng năm sinh, đệ vui mừng vô cùng, thật chỉ mong huynh có cùng tâm ý với đệ, trừ hại an lương, tránh để hậu hoạn. Ai ngờ huynh và tỷ tỷ đệ giống nhau, xem thường một đứa trẻ như đệ, không chịu giúp đỡ. Huynh phải biết rằng người đệ tuy nhỏ, nhưng tâm không nhỏ. Các người không giúp đệ, không lẽ đệ không thể đi một mình sao? Ngày mai đệ sẽ mạo hiểm cái mạng nhỏ này, cùng với yêu xà đánh tới kẻ sống người chết. Huynh nhát gan sợ chuyện cũng không quan trọng, đệ đi một mình.”

Nó mở cái miệng nhỏ nói oang oang, giống như pháo liên châu, thao thao bất tuyệt.

Nói xong, mặt nó dài ra, đầy vẻ giận dữ. Tôn Nam nghe xong, biết rằng đứa trẻ này nói được làm được. Bản thân cũng là người háo thắng, thấy Kim Thiền nói mình nhát gan nên càng xấu hổ hơn. Huống hồ đang ở nhà người ta làm khách, nó lại là một đứa trẻ nhỏ, nếu để nó đi náo loạn, càng thấy khó xử hơn. Cũng may sư phụ có nói mình cuộc đời này không có hung hiểm, chắc sẽ không có vấn đề gì, hay là đáp ứng đi cùng nó, rồi tùy cơ ứng biến, thấy khó thì lui cũng không muộn.

Lập tức gã nhìn Kim Thiền nói: ”Sư đệ không cần phải tức giận, ta đặc biệt muốn thử xem đệ có can đảm hay không, tịnh không phải là không muốn đi cùng đệ. Ta vốn nghĩ là đợi tỷ tỷ đệ về rồi cùng đi, thực lực sẽ tăng thêm vài phần. Huống hồ kiếm thuật của nàng lại tinh thâm, ta vạn phần bội phục. Nếu có nàng cùng đi, sẽ không có sai lầm gì, như thế thỏa đáng hơn nhiều. Do đệ cứ nhất định muốn đi nên chúng ta ngày mai lên đường.”

Kim Thiền nghe xong, liền đổi giận thành vui, nói: ”Đệ đã nói Tôn sư huynh là người tốt mà! Đệ còn có vài điều tâm phúc muốn nói với huynh. Huynh thấy con người của tỷ tỷ đệ thế nào?”

Tôn Nam đang định trả lời, đột nhiên ánh mắt sáng lên, Linh Vân đã đứng ở trước mặt, quát: ”Đồ tiểu quỷ nhà ngươi, lại muốn bôi nhọ ta cái gì đây?”

Kim Thiền thấy tỷ tỷ trở về, lòng tràn đầy vui vẻ nên cũng không nói thâm ý sau nữa.

Nguyên lai Linh Vân thường nghe phụ mẫu nói mình sẽ phải chịu trần kiếp, nên trong lòng thường không mấy vui vẻ. Từ ngày Tôn Nam đến, lại nhìn mẫu thân đối với gã đặc biệt quý mến, trong ngôn ngữ của mẫu thân thấy rất khả nghi, nàng mới nghi ngờ lời dự đoán ngày nào về việc chịu tai kiếp sợ là sắp ứng nghiệm. Vì lần hành công hơn trăm năm này, nàng tu luyện không tiến bộ, liền cẩn thận mọi việc, cố gắng hết sức tránh nói chuyện cùng Tôn Nam.

Về phía Tôn Nam, gã tịnh không hề có ý khác, chỉ vì kính trọng bản lĩnh của Linh Vân, do đó mới thường xuyên thành tâm học hỏi. Lúc mẫu thân của Linh Vân đi, bà đã bảo Tôn Nam theo Linh Vân học bí quyết kiếm pháp trong “Kiếm thuật thiên”. Linh Vân đối với mẫu thân rất hiếu thuận, luôn luôn vâng lời, tuy trong lòng không nguyện ý, nhưng ngoài mặt đành phải tỏ ra bằng lòng. Một kẻ thì thực muốn học hỏi, một người thì sớm đã có thành kiến.

Linh Vân là người hòa nhã, lại biết Tôn Nam chính trực quang minh, thấy gã hăng hái học hỏi, sao có thể dùng tiếng nói vẻ mặt từ chối người ngoài ngàn dặm được, dù cũng biết mình đã hiểu lầm ý của mẫu thân. Bản thân nàng vốn luôn tự nhiên thoải mái, thêm nữa đạo hạnh cao thâm, lòng như gương sáng, không nhiễm bụi trần. Nhưng không biết tại sao, vừa thấy Tôn Nam, lại nổi lên một cảm giác đặc biệt kỳ diệu khó hiểu, không phải là yêu, cũng không phải là hận, không thể nói được tại sao lại vậy. Muốn không để ý tới người ta, nhưng người ta quang minh lại cực kỳ thành khẩn, không hề có lỗi lầm gì. Để ý thì lại vô duyên vô cớ cảm thấy bất an trong lòng.

Thực ra cũng không có duyên cớ gì nhưng bản thân nàng luôn cảm thấy bối rối, có khi chính mình cũng không thể lý giải được. Mới rồi Kim Thiền trước mặt Phi Nương, dùng lời lẽ chế giễu, nguyên là đứa trẻ không giữ mồm, nói năng tùy tiện nên nàng tuyệt không để bụng. Nhưng chẳng biết vì sao, nàng vừa nghe xong, quả thực thẹn muốn chui xuống đất. Đột nhiên nàng nghĩ: ”Sao ta không mượn lý do này, lánh tới Hoàng Sơn, rồi mỗi ngày âm thầm quan sát động tĩnh của Kim Thiền, để tránh phát sinh chuyện gì rắc rối.”

Do đó mới cố ý đấu khẩu với Kim Thiền rồi bay tới Hoàng Sơn.

Vừa mới lên giữa không trung thì gặp Xan Hà đại sư hỏi nàng vì sao bỏ đi. Linh Vân đỏ mặt nói không được nguyên nhân. Xan Hà đại sư cẩn thận nghe từng lời đồng thời quan sát sắc mặt, tức thì hiểu được thâm ý. Bà nói: ”Hảo hài tử, tâm tư của con ta cũng biết, thật đáng thương, quả thực giống với tình hình khi ta mới nhập đạo.”

Linh Vân biết không thể che giấu, bèn quỳ xuống xin nghĩ cách hộ. Xan Hà đại sư bảo: ”Bổn sơn vốn có Nhục Chi, có thể bổ ích cho việc luyện công của con. Chỉ cần con có thể không nhiễm bụi trần, ma quỷ bên ngoài có đến, thì vẫn như bình thường, không đến nỗi phải chịu kiếp, tại sao con lại sợ gã?”

Linh Vân lại hỏi làm sao mới lấy được Nhục Chi. Xan Hà đại sư đáp: ”Cái này phải xem con có tiên duyên hay không. Ngày mai chính là ngày yêu xà bị hàng phục, có lấy được Nhục Chi không, còn phải xem ba người bọn con may mắn ra sao, bất quá lúc này không nói trước được gì. Đáng cười nhất chính là con luôn muốn lánh khỏi trần duyên, còn con bé Chu Mai lại lúc nào cũng trầm mê trong lưới tình. Hôm trước thừa lúc ta không chú ý, nó trộm lấy hai bảo vật trấn động của ta, cho đệ của con mượn, con nói có phải dại khờ lắm không!”

Linh Vân nghe thấy vậy, vội xin lỗi thay cho Kim Thiền và nói giùm Chu Mai. Xan Hà đại sư nói: ”Không có gì đâu, sao có thể trách hai tiểu hài tử bọn chúng? Bất quá Kim Thiền không biết cách dùng, ngày mai ta sẽ kêu Chu Mai đến giúp các con thành công mới được.”

Linh Vân liền cảm ơn rối rít, không tiện đi tiếp tới Hoàng sơn nữa, từ biệt đại sư quay trở về động, trốn trong bóng tối, định làm Kim Thiền lo lắng thêm một đêm, một mặt lại có thể nghe lén nó và Tôn Nam nói những chuyện gì. Lúc nghe thấy Kim Thiền nói khích Tôn Nam, Tôn Nam không ngờ đã trúng kế, nàng không khỏi cười thầm. Sau đó lại nghe thấy Kim Thiền nói đến mình, sợ nó nói linh tinh, nàng mới phải hiện thân ra ngăn cản.

Kim Thiền thấy tỷ tỷ trở về, trong lòng tuy cao hứng, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì cả, còn hỏi: ”Tỷ không phải đã đi rồi sao, trở về để làm gì? Không lẽ ngày mai cũng muốn cùng đi để xem đệ và Tôn sư huynh đại hiển thần thông, bắt yêu trừ hại ư?”

Linh Vân cười cười đáp: ”Không biết xấu hổ. Dụ dỗ Chu Mai tỷ tỷ của ngươi, đi trộm bảo vật trấn sơn của sư bá, làm hại người ta phải vì ngươi mà chịu bao nhiêu khổ sở. Hiện giờ sư bá đang rất tức giận, nói muốn đem nó trục xuất sư môn kìa. Ngươi còn điềm tĩnh nhỉ?”

Kim Thiền sau khi nghe xong, vừa thẹn vừa lo, sợ quá không kịp nghĩ gì, chạy lại kéo lấy tay áo của Linh Vân nói: ”Hảo tỷ tỷ, thật vậy sao? Mai tỷ trộm bảo vật trấn sơn của đại sư cho đệ mượn đi trừ yêu nguyên là một phen nghĩa khí, không ngờ đã vì đệ mà hại tỷ ấy đến thế này, bảo người ta không lo sao được. Hảo tỷ tỷ, tỷ hãy nể mặt huynh đệ, cầu xin đại sư một lần, nghĩ cách gì đó cứu lấy Mai tỷ đi.”

Linh Vân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Thiền đỏ bừng, dáng vẻ lo lắng, không khỏi cười thầm trong lòng. Rồi nàng càng quát nó hơn: ”Ngươi thường ngày lợi hại lắm mà, không bao giờ nghe lời, hôm nay lại cũng có chuyện phải cầu ta. Không phải chuyện của ta, ta quản làm gì. Đại sư quý ngươi như vậy, ngươi không thể tự mình đi cầu được sao?”

Kim Thiền đáp: ”Hảo tỷ tỷ, tỷ không cần phải làm khó đệ nữa, đệ chịu đã đủ rồi. Chỉ cần lần này tỷ tỷ giúp đệ, từ giờ trở đi, vô luận tỷ tỷ nói gì thì đệ không dám không phục tùng mệnh lệnh nữa. Hảo tỷ tỷ, tỷ hãy tha thứ cho đệ một lần đi.”

Vừa nói, hai mắt đã đỏ ửng lên, cơ hồ sắp khóc đến nơi.

Linh Vân biết Kim Thiền tính cao ngạo, thấy cảnh tượng này của nó, cũng không dám đùa dai thêm. Liền nói: ”Hảo đệ đệ, không cần phải lo lắng. Nếu ngươi lại không nghe lời thì tỷ tỷ có thể hạ thấp thân phận mà đôi co với ngươi sao? Huống chi Mai tỷ tỷ của ngươi lại là một người tốt. Ta nói thẳng với ngươi, lúc nãy ngươi không nghe lời, ta vốn đã muốn tránh ngươi, đến Nga My tạm trú. Nhưng đến giữa không trung thì gặp đại sư ngự khí gạt mây mà tới.

Nói đến chuyện trừ yêu này, về chuyện trách phạt Mai tỷ tỷ ngươi lấy trộm, đại sư vẫn giả tảng lờ đi. Nhờ ta nhiều lần cầu xin, đại sư chẳng những không trách phạt Chu Mai, còn kêu nó ngày mai đến giúp ngươi thành công. Lại khuyên ta không nên đôi co với đứa trẻ con như ngươi, ta mới quay trở lại. Ngươi nghe vậy vui rồi chứ?

Kim Thiền quả nhiên vui mừng đến không ngậm miệng lại được, đáp: ”Tỷ thực là tỷ tỷ tốt của đệ! Nói như vậy, ngày mai cả tỷ với Mai tỷ đều giúp ta bắt yêu, vậy là chắc chắn thành công rồi. Chúng ta tu đạo còn chưa thành, nay vì nhân gian mà trừ đi cái hại lớn như vậy, bảo sao không khiến người vui thích cho được!”

Linh Vân nói: ”Ngươi không cần phải kích động. Nghe mẫu thân nói, yêu xà đó thập phần lợi hại, không thể coi thường. Nếu là yêu xà bình thường, đại sư làm gì phải phái Chu Mai đến giúp, ngươi không nên ỷ người đông và có pháp bảo. Đến lúc giao chiến, không thể chiếu cố đến nhau, ăn phải quả đắng thì cũng không kêu ca ai được đâu.”

Kim Thiền đáp: ”Tỷ tỷ nói đúng lắm. Vừa rồi đệ không phải đã nói qua rồi sao, dù thế nào chúng ta đều nghe theo sắp xếp của tỷ, tỷ bảo sao thì như vậy, thế nào?”

Linh Vân đáp: ”Chỉ cần ngươi nghe lời, chuyện sẽ dễ dàng thôi. Hiện giờ ngươi lấy trộm pháp bảo nhưng không biết sử dụng, chỉ có thể đợi Chu Mai đến mới bàn luận tiếp được. Ngươi sao không lấy ra cho chúng ta xem xem?”

Kim Thiền nghe vậy, vội vào trong động lấy ra bảo vật trấn động của Xan Hà đại sư. Những pháp bảo này, nguyên là dùng một cẩm nang lớn một thước để bọc lấy. Đợi Kim Thiền lấy ra bọn họ thấy bên trong có một hạt ngọc lớn đường kính độ ba tấc, sắc vàng phát ra bốn phía, sáng chói lóa mắt. Ngoài ra toàn là những cây tiểu đao ba mũi hai lưỡi, cả thảy có một trăm linh tám cây, dài chỉ năm, sáu tấc, khí lạnh dày đặc, hàn quang bức nhân. Chỉ là không biết cách dùng.

Linh Vân nhìn Kim Thiền nói: ”Ngươi xem ngươi hoang đường chưa, dụ dỗ con gái nhà lành làm kẻ trộm, nhưng đến cả cách dùng đồ trộm được cũng không biết. Lúc ngươi lấy không hỏi dùng thế nào sao?”

Kim Thiền xấu hổ đáp: ”Hôm trước đệ đến Hoàng sơn, đại sư không ở nhà. Đệ cùng Mai tỷ chơi ở ngoài động một hồi, sau đó bàn đến chuyện của yêu xà, đệ nói đệ không có người trợ giúp, lại không có pháp bảo, hiểu là mình tâm có thừa mà lực không đủ. Nhưng vạn nhất yêu xà chạy được, làm hại nhân gian, còn không phải là tội của đệ ư? Lúc đệ nói, thở dài liên tục. Tỷ ấy liền dùng lời lẽ để an ủi đệ, tỷ nói rất muốn giúp đỡ đệ, chỉ là giáo quy của đại sư cực nghiêm, vô cớ thì không được phép rời khỏi động phủ. Tỷ ấy lại nhát gan, không dám đến nói với đại sư. Về sau thấy đệ thần sắc chán nản, tỷ nói đại sư có mười hai loại bảo vật trấn động, đại sư thường ngày vẫn hay không mang theo khi xuất môn, để cho tỷ ấy bảo quản, có thể lén cho đệ mượn dùng. Sau khi chuyện thành thì lặng lẽ trả lại. Vạn nhất bại lộ thì bảo đệ mời mẫu thân, tỷ tỷ đến xin đại sư. Đệ tự nhiên là lòng tràn đầy vui mừng, tỷ ấy liền chọn lấy hai loại cho đệ. Lại nói với đệ, đao này tên gọi là Tru Tà đao, cả thảy có một trăm linh tám cây, có thể phóng ra thu lại. Ngọc này thì gọi là Thiên Hoàng Thánh Khí châu. Tỷ ấy chưa kịp nói ra cách dùng thế nào thì đại sư trở về. Đệ vội cất hai bảo vật vào trong người rồi đến tham kiến. Lúc rời đi, đại sư cười nhẹ với đệ, tựa như đã biết chuyện lén lút của bọn đệ. Đệ sợ Mai tỷ chịu liên lụy, liền muốn tự thú với đại sư, nhưng có chút cảm giác tội lỗi, nên không có dũng khí. Đệ lại vọng tưởng đại sư có lẽ chưa biết, trông đợi vào may mắn, mong mượn những bảo vật này để giúp đệ thành công. Đến khi trở về, mỗi ngày đều cảm thấy lương tâm cắn rứt, nhiều lần đã muốn bí mật đến trả lại, nhưng luôn không có cơ hội.”

Linh Vân nghe xong, đang định đáp lại, chợt nghe thấy ngoài động truyền đến một âm thanh vô cùng thê lương, biết rằng có chuyện khác thường. Nàng vội vàng tung mình rời động, nhìn ngó khắp nơi, chỉ thấy trăng sao vằng vặc kết thành dải Ngân hà trên trời. Thanh âm vừa nãy mang theo một điệu sáo rất kỳ quái, từ bên kia Túy Tiên nhai theo gió truyền lại.

Ôi!

Nữ nhân mềm lòng trộm báu vật
Hài tử hăng hái diệt yêu tinh.

Muốn biết bọn họ diệt yêu xà thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.

Chú thích

* Phù triện thông thường trông như phù hiệu, đồ hình, là thứ bí văn như bùa mà thần ghi lại, thường là trên mặt giấy vàng hoặc lụa. Phù triện là chữ của thần, truyền đạt ý chỉ của họ, có thể dùng để gọi thần xua quỷ, trấn ma hàng yêu, trị bệnh trừ tai.

** Ra tay trước thì thắng, xuống tay sau gặp họa.


Hết hồi thứ
~*~*~*~*~*~*~*~*~ ngantruyen.com